Thứ Sáu, 29 tháng 2, 2008

Sự tích những ký hiệu... - HaMeoK6

Đăng lại bài sưu tầm của Hà Mèo (đã đăng tại „Blog Út Trỗi”: Thứ sáu, ngày 29 tháng hai năm 2008)

Sự tích những ký hiệu...

Cuối năm 1948, xem một tập bản đồ công tác tham mưu, thấy nhiều ký hiệu và danh từ quân sự của quân đội ta dùng nhiều chữ tắt xuất phát từ tiếng Pháp, thí dụ cấp tiểu đoàn gọi là G-xuất phát từ Groupe, trung đội là S-xuất phát từ Setion..., Bác Hồ liền bảo đồng chí Hoàng Văn Thái:
- Cán bộ quân đội ta đa số xuất thân từ công nhân, nông dân, trình độ văn hóa Có hạn, nên các danh từ quân sự và các ký hiệu trên bản đồ cần quần chúng hóa. Các chú về nghiên cứu cách ghi, cách vẽ cho dễ nhớ, dễ làm, trở thành phổ thông trong toàn quân...
Ngay sau đó, tại một hội nghị quân lực, đồng chí Hoàng Văn Thái thuật lại chỉ thị của Bác và phát biểu:
- Tôi đề nghị: Tiểu đội-ta dùng chữ ký hiệu là A, trung đội là B, đại đội là C, tiểu đoàn là D, trung đoàn là E, sư đoàn là F... Rồi cứ nâng dần lên. Nếu các đồng chí thấy hợp lý, xin bổ sung thêm cho hoàn chỉnh, rồi phổ biến tới toàn quân...
Hội nghị nhất trí cao, và thế là từ năm 1949, các ký hiệu chỉ từng cấp đơn vị được sử dụng thống nhất trong toàn quân.

(báo QDND)

1 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Trong vườn sắn - Duy Đảo k6


Đăng lại bài viết của Nguyễn Duy Đảo
(đã đăng tại „Blog Bạn Trỗi”: Thứ sáu, tháng hai 29, 2008)



Bài liên quan:
BÀI HỌC ĐẦU TIÊN VỀ MÔI TRƯỜNG của Hà Mèo
 


Trong vườn sắn



Tôi và Bình chơi với nhau từ bé, thời phổ thông chúng tôi cùng học ở trường Thiếu sinh quân Nguyễn Văn Trỗi. Kỳ thi đại học năm ấy, Bình đỗ vào Đại học Công nghiệp Nhẹ. Vào cuối những năm của thập kỷ 1960, trường Công nghiệp Nhẹ được tách ra từ Đại học Bách khoa Hà Nội và sơ tán lên Việt Trì. Khăn gói quả mướp rời Hà Nội, Bình lên trường nhập học. Chưa hết năm thứ nhất, Bình là một trong những sinh viên khoa Công nghệ Thực phẩm được gọi nhập ngũ. Sau mấy tháng huấn luyện, được bổ sung vào một đơn vị để chi viện gấp cho chiến trường. Sống sót qua "Mùa hè đỏ lửa 1972" ở Quảng Trị, Bình theo đơn vị hành quân về phía nam cho tới ngày giải phóng Sài Gòn. Với nhiều huân, huy chương, sau giải phóng Bình giải ngũ rồi quay ra Hà Nội, về trường cũ tiếp tục nốt giấc mơ học tập.
Năm 1975, tôi học năm thứ hai Đại học Kỹ thuật quân sự. Nghe tin Bình trở về trường cũ, mấy lần định trốn học lên thăm, nhưng vì nhiều lí do cho tới cuối năm đó tôi mới lên thăm được. Sáng chủ nhật, rủ thêm mấy thằng bạn ngày xưa cùng trường Thiếu sinh quân nay lại cùng học tại Đại học quân sự lên thăm Bình. Trường tôi ở Vĩnh Yên, cách Việt Trì 4-5 ga xe lửa. Sáng đó dậy thật sớm cho kịp chuyến tàu ngược lúc 5 giờ. Vậy mà tận 10 giờ tàu mới tới ga Việt Trì. Xuống ga chúng tôi cuốc bộ tìm tới chỗ Bình. Con đường ngoằn ngoèo chạy giữa những quả đồi xanh mướt màu lá sắn. Sắn đã cao ngang đầu, lao xao trong gió heo may. Vừa đi vừa chuyện phiếm cho quên đi cái đói và cái lạnh đầu đông. Đang vui chuyện tiếu lâm bỗng dưng thấy đau nhói trong bụng. Không lẽ đau bụng giun? Nhưng tôi mới tẩy giun trong đợt Cục Quân y về kiểm tra sức khoẻ cho toàn trường. Ăn uống ư? Đến đi tàu còn phải trốn vé, chạy trước luồn sau tránh nhân viên soát vé thì lấy đâu ra tiền để mua cái gì tống vào dạ dày mà bảo là đau bụng? Lúc này mới nhớ ra chiều qua, nhà bếp tổ chức ăn tươi có lòng và thịt lợn luộc. Mấy thằng trong lớp được về thăm nhà chủ nhật, đã “di chúc” cho bọn tôi giải quyết mấy suất ăn này. Vì ba thằng “phải” ăn mâm sáu, nhất là đang đói kém, thiếu chất nên việc giải quyết cho hết số thịt mỡ và lòng lợn quá là đơn giản. Vậy ra đó là nguyên nhân sâu xa. Thấy tôi bỗng dừng câu chuyện đang hồi gay cấn, mặt mũi lại khó đăm đăm, bọn bạn liền hỏi: “Mày làm sao thế?”. Tôi nhăn nhó trả lời: “Đau bụng quá”. Đau tới hồi không thể “cố nhịn” được nữa, tôi thều thào: “Có thằng nào có giấy trong túi?”. Lục hết túi này đến túi khác chẳng thằng nào có lấy một mẩu. Đang bí thì Hùng “sùi” (vì mặt nhiều trứng cá nên bị gán thêm biệt hiệu này) với vẻ mặt rầu rầu: “Tao còn mỗi lá thư”. “Có gì đặc biệt không?” - một thằng lên tiếng. “Chẳng đặc biệt lắm, lá thư dứt tình của con bồ cũ gửi từ Hà Nội mới nhận chiều qua”. “Thế thì tiếc làm quái gì nữa. Quên đi!”. Cả bọn nhao nhao. Chỉ kịp dặn lại: “Bọn mày chờ tao”, rồi giật lá thư từ tay Hùng, tôi lao như tên bắn vào vườn sắn.
Càng sâu vào bên trong, sắn càng tốt. Đang lơ ngơ tìm vị trí thuận lợi để “tác nghiệp”, bỗng sững người lại vì trước mặt tôi là một cụ già cũng trong "cảnh" như tôi, đang lom khom trong tư thế vốn dĩ của nó. Mất đến mấy giây bốn mắt nhìn nhau ngỡ ngàng. Hoàn cảnh thật éo le và trớ trêu! Im lặng bao trùm, giống như "dấu lặng" viết trong nhiều ô nhịp khi chuyển đoạn trong một E-tuyt của Mô-da (hay Sô-panh?) với chủ đề mô tả về sự chịu đựng của con người trước những biến cố của trời đất. (Đoạn so sánh khập khiễng này, mãi mấy chục năm sau, tôi học lỏm được từ tiết nhạc lý của cô giáo dạy đàn cho thằng con tôi!). Phản xạ của người lính đã qua chiến tranh cộng với tổ hợp của máu “chây và cùn” của dân trường Trỗi, trong một khoảnh khắc tôi đã ra ngay phương án xử lý khi để ý thấy cụ già đang vò vò nắm lá sắn trên tay: “Thưa cụ con đem giấy vào cho cụ đây ạ!”. Tôi lên tiếng và cung kính cầm lá thư của Hùng vuốt lại cho phẳng phiu rồi mạnh dạn tiến tới trao cho cụ. Trong họng cố ghìm không cho tiếng cười đang khùng khục chỉ chực phọt ra. Cụ già có phản xạ tự vệ, hai đùi khép lại, một tay buông xuống che đi cái cần che. Không trả lời nhưng thật lạ cụ vẫn đưa tay ra đón lấy lá thư, sau khi vứt vội nắm lá sắn trên tay. Chả hiểu trong giây phút ấy cụ nghĩ gì? (Cảm ơn tôi hay thầm chửi cái đồ mắc dịch xéo ngay đi? Ai cho phép ngươi dám xúc phạm tới một trong tứ khoái mà tạo hoá ban cho con người?).
Thấy tôi từ trong vườn sắn lao ra chẳng kém gì lúc chui vào, tụi bạn xúm lại hỏi: “Giải quyết nhanh thế?”. Lúc này tôi mới hoàn hồn và cũng chẳng biết mình đã giải quyết cái của nợ kia hay chưa mà không còn thấy đau bụng. Kể lại toàn bộ sự việc xảy ra, tụi bạn bò lăn ra cười. Riêng Hùng cười hăng nhất, chảy cả nước mắt. (Mà đúng ra trong hoàn cảnh này, nó phải là thằng buồn nhất mới phải. Không buồn sao được khi vừa mất người yêu lại mất toi cả lá thư kỷ niệm của nàng!).
Khoảng 12 giờ trưa mới tới nơi. Đứng trước cổng trường vắng hoe, bên trong là những dãy nhà ở và lớp học làm bằng tre nứa, mái lợp lá đã cũ. Đang lơ ngơ, bỗng có tiếng hỏi “Các chú tìm ai?”. Thì ra là bác bảo vệ. “Chúng cháu tới thăm bạn”. “Các cậu không gặp may rồi. Trường chuyển về Hà Nôi đã hai tháng nay”. Lòng buồn rười rượi, chúng tôi lang thang bát phố. Tới 5 giờ mới vội vàng chạy ra ga cho kịp chuyến tàu chiều. Vừa vặn tàu xuôi vừa tới. Phải đứng trên bậc lên xuống ở đầu toa vì tàu chiều chủ nhật rất đông. Tàu chuyển bánh. Qua cầu Việt Trì, tàu chạy nhanh hơn, bỏ lại phía sau “thành phố ngã ba sông” với những ống khói cao ngất xen lẫn những đồi chè xanh cùng rừng cọ, bỏ lại dòng sông Lô thơ mộng với những bãi ngô xanh ngắt chạy tít tắp...
Trời tối dần nhưng vẫn còn thấy ánh đèn thành phố hắt một khỏang sáng lên bầu trời. Bất giác nhớ đến bài hát “Ánh đèn sáng trên cầu Việt Trì” mà hồi bé bọn tôi thường hay tếu táo hát xuyên tạc. Ký ức chộn rộn trở về trong tiếng tàu xình xịch hối hả lao nhanh về xuôi...

Duy Đảo k6

0 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2008

Tản mạn cuối tuần - Duy Đảo k6

Đăng lại bài viết của Nguyễn Duy Đảo
(đã đăng tại „Blog Bạn Trỗi”: Thứ bảy, tháng hai 23, 2008)

TẢN MẠN CUỐI TUẦN

 

Tôi nghiện nặng thuốc lào, cũng vì do anh em họ quý mến. Chả ngày xưa tôi có anh lính cùng đơn vị, quê Tiên Lãng. Tháng nào chú ấy cũng dúi cho một gói thuốc to ngoài quê gửi vào. Lính tráng đói ăn, ngoài giờ luyện tập chỉ còn biết ngồi tán phét, uống trà và hút thuốc vặt. Sau này mất bao nhiêu tiền vì cái anh kẹo chống nghiện Bumin chết tiệt. Vật vã lên xuống mãi mới cai được.
Thật đúng là vướng vào cái gì là khổ cái ấy, chứ chả sướng. Vậy nên có ông trót thích rượu, thích bia; vợ cứ nghĩ miếng ăn, miếng uống đổ được vào cho chồng, cho con là mừng(?). Nhưng các bà, các cô đâu có hiểu được nỗi khổ của cánh đàn ông. Hễ cứ thấy chúng tôi tụ năm, túm bảy - xoàng thì chén cuốc lủi cùng dăm ba viên lạc rang, sang hơn thì tí bia hơi, con mực nướng và hơn thế nữa… Nghĩ chúng tôi sướng có bà tò mò nếm thử xem sao, bia thì khai như nước đái bò, còn rượu thì cay sộc lên tận óc. Sướng cái nỗi gì? Có bà bảo tôi, các ông giỏi ngồi thật đấy, mà chuyện ở đâu nhiều thế, ngày nào các ông cũng nói, lúc đầu có ông nói, có ông còn ngồi chăm chú nghe, tới khi quá chén - tôi để ý thấy ông nào nói thì ông ấy tự nghe, giống như là các ông tự phê bình, kiểm điểm trong sinh hoạt chi bộ. Chả hiểu ra làm sao? Hay là các ông tổ chức sinh hoạt chi bộ thật? Đừng có mà chỉ đổ cho cánh đàn bà con gái chúng tôi mới lắm nhời. Có phải do từ cái ngày sinh ra cái miếng đen đen to bằng viên gạch tầu mà các ông đặt trên đùi kia, mà các ông sinh tật? Có ông nói sùi cả bọt mép, hay là bọt bia nó đùn ra? tôi cũng chả biết.
Nhưng trong số đông các bà các cô không mấy thiện cảm với đám hay nhậu ngược lại có bà, có cô thấy cánh đàn ông lâu lâu gặp bạn bè nhậu say, cười nhiều thì lại vui. Quần quật kiếm cơm cho vợ, cho con phải để cho các ông ấy vui nữa chứ. Vui vợ vui con là một nhẽ, nhưng vui bạn vui bè lại là nhẽ khác. Cuộc sống nó phải vậy, thật ngàn lần cảm ơn các cô các bà. Rượu bia chỉ là cái cớ, để cánh đàn ông chúng tôi được gặp nhau: một tin vui cần nhân đôi, một nỗi buồn cần chia sẻ, cần một sự giúp đỡ kịp thời, chớp một cơ hội trong làm ăn…
Có bà thú nhận có lần thấy chồng đi, bà cũng xách xe bám theo, chả phải bà theo dõi chồng bồ bịch gì, mà chỉ muốn biết ở cái chỗ đông đông ấy ông nhà vui và bị quyến rũ bởi cái gì mà hồ hởi, về nhà mặt cứ thượt ra. Đứng từ xa quan sát bà thấy khi chồng bà tới mọi người đều đứng dậy cười, kẻ thì giơ tay ra bắt, kẻ thì lại vòng tay nơi eo chồng bà như cô gái trẻ khư khư giữ đức lang quân giàu nhưng lại có tính lả lơi, kẻ lại vòng tay qua cổ dúi cái miệng lởm chởm đầy râu vào mặt chồng bà. Mà ngặt nỗi chồng bà cứ nhe răng ra cười lại. Rõ là người ta thân thiện, người ta quý mến, người ta yêu, người ta nhớ người ta mới vậy. Bà hiểu chồng hơn và từ đó bà điều chỉnh lại cách sống của mình. Từ ngày ấy, chồng bà vui cả khi trong nhà hay khi đi ra tới ngõ. Đúng là quà tặng của cuộc sống nó chỉ đơn giản vậy mà bấy lâu bà cứ tìm kiếm đâu đâu. Nó chính là sự thấu hiểu sự cảm thông, sự nín nhịn, sự chăm sóc sẻ chia…

Đừng bao giờ mong sự hoàn hảo, vì như vậy sự vật sẽ không vận động nữa, sẽ không có sự tương tác giữa hai mặt đối lập thì chả còn gì để phát triển. Nhiều lúc tôi cứ nghĩ các cặp phạm trù trong triết học vẫn còn thiếu cần được bổ sung thêm. Tôi góp ý bằng một ví dụ cụ thể nảy sinh từ đời sống như thế này để các bác tham khảo: Có tay chính trị viên được phân công giúp đỡ một chiến sỹ gái vào đảng. Sau một thời gian cật lực phấn đấu, vào một tối (cũng đã khuya khuya), tay chính trị viên hẹn với chiến sỹ gái ra phía sau đồi để nhận xét quá trình phấn đấu. Tiếng tay chính trị viên đều đều như tiếng cha đạo, trong một chiều, rửa tội cho con chiên ghẻ (mà “ghẻ hơi bị nhiều”!): "Tựu trung lại, ở đồng chí có hai “điểm nổi” lớn. (Cô chiến sỹ sướng rơn lên phập phồng). Nhưng bên cạnh đó, đồng chí vẫn còn tồn tại “một điểm khuyết”. (Trái tim cô chiến sỹ bắt đầu thổn thức). Nhưng điểm khuyết của đồng chí không phải là khuyết hẳn mà trong điểm khuyết này vẫn có “điểm nổi”. (Cô chiến sỹ lúc này chẳng còn biết trời, đất, trăng, sao là gì nữa). Đồng chí cần phải phát huy! Danh hiệu cao quý đang ở phía trước, đồng chí hãy c... ố... ố…ố… l…ê…ê..n!". Giọng chính tri viên nhòe đi trong hơi sương.

Rõ ràng là tay này tài, áp dụng triết học mà lại sáng tạo “trong khuyết có nổi, trong nổi có khuyết”. Đó là chuyện vui đời lính. Các bác đừng trách là “biết rồi, khổ lắm nói mãi?”, vì thực ra mỗi lần gặp nhau tếu táo ba cái chuyện này vẫn cứ thấy sướng!

Tản mạn với anh em vài dòng cuối tuần cho vui. Mà vài dòng cái chó gì, mất dễ đến hơn ba chục Kilobyte, tốn cả chục phút đồng hồ của người ta rồi còn gì? Viết ngắn khó lắm các bác ơi! Chúc các bác, các bạn và gia đình một ngày nghỉ cuối tuần đầy ý nghĩa!

Duy Đảo k6

1 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Đời ta - HaMeoK6 (thơ sưu tầm)

 

Lục trong đống sổ sách cũ, tìm thấy bài thơ của 1 bạn trường Bé (hình như là Dũng "thọt") làm vào khoảng năm 1970. Thấy vẫn còn hay nên đăng lên AE xem chơi.





ĐỜI TA

Đã cùng ly biệt biết bao lâu
Lòng buồn trăn trở mấy đêm thâu
Đêm nay gió thổi lòng ta lạnh
Nhớ bạn tri ân mắt lệ sầu

Cánh chim bạt gió tận phương nào
Cuộc đời phiêu bạt xiết lao đao
Mấy phen chìm nổi đời giông tố
Lữ khách làm chi chẳng xót đau

Hãy nghe ta nói người ơi
Khổ thì có khổ nhưng đời chúng ta:

Đâu phải đời ta chốn lợi danh
Cúi luồn mơ ứơc cái hư vinh
Lao vào giông tố đời ta đó
Dọc ngang cho thỏa chí bình sinh

Ấm êm một kiếp với thê nhi
Cuộc đời phẳng lặng có mong chi
Hải hồ trôi nổi đời ta đó
Nguy hiểm gian truân có sá gì

Sống trong nhung lụa giữa tình thương
Rùng mình khi nhắc chữ phong sương
Dầm mứa giãi nắng đời ta đó
Thanh gươm yên ngựa ruổi sa trường


Đăng lại bài thơ sưu tầm của Hà Mèo (đã đăng tại „Blog Út Trỗi”: Thứ bảy, ngày 23 tháng hai năm 2008)

0 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Thứ Hai, 18 tháng 2, 2008

Sự kiên nhẫn của đàn ông - Duy Đảo k6

 

SỰ KIÊN NHẪN CỦA ĐÀN ÔNG

Ăn cơm chiều xong, ngồi uống nước, vợ vừa nói vừa đưa cho tôi tờ Phụ nữ: "Này anh đọc đi, bài trên trang 3 ấy!”. Chẳng kịp điểm báo tôi lật trang 3. Có tật hay đọc ngược, tạp chí hay sách báo, tôi đều bắt đầu đọc ngược từ mục lục.
Tờ báo mới tinh nhưng sao tôi thấy lỗ chỗ ở trang đang đọc như có ai vẩy nước vào, thỉnh thoảng lại có những chỗ thủng bằng đầu ngón tay mất cả chữ, bực mình càu nhàu. Vợ tôi nói: “Tụi đàn bà con gái trong cơ quan em, chúng nó xúc động khi đọc, không kìm được nước mắt nên mới ra thế”. Câu nói của vợ kích thích sự tò mò cố hữu của tôi. Thế là tôi đọc một mạch hết bài báo. Thật cảm động, bài báo viết về một người đàn ông ngoài "năm xị", vợ mất khi đứa con trai thứ hai vừa sinh, khi đứa con gái đầu mới sáu tuổi.
Ở vậy một mình nuôi con mấy chục năm trời trước cám dỗ và cạm bẫy của tình ái. Nhưng bất hạnh vẫn không buông tha người đàn ông này khi đứa con gái lớn đang học lớp 12 bị bênh tim. Cháu mất đột ngột. Thế là bỗng chốc một nửa gia đình vụn nát. Người đàn ông chẳng còn thiết sống, nhưng nghĩ tới đứa con trai đang học lớp 6 mà gắng gượng lướt qua số phận.
Đúng là trời không lấy đi của ai tất cả và cũng không cho ai tất cả. Đứa con trai của anh khoẻ mạnh và đặc biệt cháu học rất giỏi. Hiện cháu đang du học Mĩ theo học bổng của chính phủ Hoa Kỳ.
Đọc bài báo tôi thấy có những sự kiện và tình tiết quen quen, giông giống hình như đời tư của ai đó trong đám bạn bè quen biết của tôi. Điều đó đã buộc tôi phải đọc lại. Xâu chuỗi các sự kiện thì đúng không sai, người trong bài báo chính là ông bạn mà tôi quen.

Anh quê Hà Tây, học Tổng hợp. Chiến tranh, anh nhập ngũ vào đánh nhau ở chiến trường miền Đông. Sau giải phóng anh về tiếp quản TP và làm việc ở một tờ báo lớn. Lấy vợ, bố mẹ vợ là cán bộ ở R về, được phân một ngôi biệt thự lớn trung tâm quận Một. Ba vợ anh mất sau giải phóng vài năm. Nhà rộng, anh em vợ chỉ có bốn người.Má vợ cho vợ chồng anh hai phòng lớn dưới tầng trệt.
Thời gian trôi mau, khi con trai anh đã trưởng thành có lần mẹ vợ nhìn anh lủi thủi một mình, thấy thương hỏi: “Con không tính lập gia đình nữa à?”. Đôi mắt anh nhìn xa xăm đượm buồn: “ Chắc thôi quá má à, con không làm sao quên được hình ảnh vợ con, hơn nữa con cũng già rồi và cũng không muốn Hùng (con trai anh), cháu bị san sẻ tình cảm”. Bà má vợ run run đôi bàn tay héo gầy, kéo vạt áo chấm chấm nơi khóe mắt.
Thế rồi nhà mẹ vợ anh được mua hóa giá, dù đã được giảm do ông bà đều diện chính sách nhưng tiền mua vẫn vượt quá khả năng tài chính của gia đình. Má vợ quyết định bán để lấy tiền mua hóa giá, số còn lại sẽ chia cho các con. Là người có học nên hôm họp gia đình bàn về chuyện nhà cửa anh tế nhị lánh đi, nói là đi công tác.
Bà mẹ vợ anh nói với ba người con ruột: “Má tính sau khi bán nhà trừ chi phí hóa giá số tiền còn lại má sẽ chia đều cho bốn đứa.Má sẽ về ở với anh Hai”. Ý những người con thì lại khác, họ không muốn anh được phần như họ. Nhưng cuối cùng tất cả đều vâng theo lời mẹ, ổn thỏa, êm thấm.
Với số tiền quá lớn trong tay anh mua một căn nhà mặt tiền, nơi phố chợ đông đúc. Số tiền còn lại anh hùn hạp với vài người bạn mở công ty tư vấn môi giới, mua bán bất động sản, nghe nói làm ăn cũng khá.
Sau khi bán nhà mẹ vợ anh sống thêm được hơn năm nữa thì cụ qua đời. Bây giờ là thời gian “hợp lí” nhất để anh nghĩ tới chuyện riêng của mình sau mấy chục năm giời đằng đẵng “nín nhịn”. Tôi biết trong khoảng thời gian ấy biết bao nhiêu đàn bà con gái vây bủa quanh anh, giống như muỗi xứ Cà Mau nơi đất mũi bủa vây khi thấy hơi người lạ. Gái trẻ có, Việt kiều có, mấy bà sồn sồn có… Nhưng anh chỉ yêu, yêu thôi, đâu dám nói lời cầu hôn với ai. Anh không muốn mẹ vợ biết. Anh sợ hỏng việc. Anh hoãn binh, anh nói với họ “Hãy gắng chờ!”.
Đàn bà con gái họ không ngại chờ đợi nhưng họ muốn sự chờ đợi của họ có ý nghĩa hẳn hoi và họ muốn biết vì sao họ phải chờ, phải đợi. Thật “Khó nói lên “nhời lắm” các bạn gái ơi”.
Mấy cô gái trẻ họ lo sợ, tuổi xuân có thì. Mấy mẹ sồn sồn thì họ lại có cái lo khác, khi mà lửa hồi xuân bùng lên trong lòng sắp tới hồi vãn. Mấy ả Việt kiều ế chồng về nước có ý định kiếm tí "lang quân" thì lại có lỗi lo - visa sắp hết… Tựu chung họ không có năng khiếu, lòng kiên nhẫn và không có điều kiện để chờ đợi.

Chỉ có anh, mình anh, sự kiên nhẫn của đàn ông đã cho anh nghị lực để vượt qua số phận và giúp anh thành công.

Duy Đảo k6

1 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Thứ Năm, 14 tháng 2, 2008

Vợ muộn - Duy Đảo k6



VỢ MUỘN




Tết. Mồng ba. Tôi đi thăm chúc tết gia đình mấy người bạn cũ. Tình cờ gặp người bạn Trỗi ngày xưa. Dễ đến gần bốn chục năm mới gặp nhau. Chuyện xa, chuyện gần, rồi tới chuyện gia đình. Bạn hỏi: “Sao lấy vợ muộn thế?”. Biết trả lời sao đây!? Trong vô vàn những lý do, những trục trặc khách, chủ quan, tôi chẳng hiểu đâu là lý do chính, đâu là phụ? Tôi phỏng đoán. Vợ muộn cũng có thể một phần là lý do sau đây chăng? Chẳng muốn tin nhưng rõ ràng nếu không thì làm sao mà tình duyên tôi cứ vật vã, trắc trở, lận đận mãi thế.
Năm 1974, khi tôi học năm thứ hai Đại Học Kỹ Thuật Quân Sự trên Vĩnh Yên. Trong một lần đi thăm thằng bạn nằm ở Quân Y viện 109, hắn đi cắt “Phimuzit”, tỉ tê thế nào tôi quen được em y tá mới ra trường phụ trách thay bông, băng và chăm sóc thằng bạn. Cô ta là con gái ông bác sỹ Phó khoa của viện.
Rồi nhằng nhịt dây Mơ rễ Má, tôi quen thêm được ba em nữa. Ba cô bạn sau này lần hồi cũng bị ba ông bạn trường Trỗi của tôi “nhõn mất”.


Vào một sáng cuối thu, trời trung du se se ngọn gió heo may, cô bạn tôi hớt hơ hớt hải chạy tới báo tin và mời chúng tôi đi dự đám cưới. Trước khi về cô bạn tôi nói nhỏ cho biết:
- Cái Lan dưới Tam Dương học lớp 10 với em, nó cưới chạy. Chủ nhật tuần tới bọn anh phải đi với chúng em đấy, không đi là không được đâu.
Quái, chúng tôi đã gặp Lan bao giờ đâu? Và cũng chả có quan hệ gì, hơn nữa thiệp mời chả có. Đi là đi thế nào, cô bạn của mình sao hôm nay lại tự nhiên chủ nghĩa thế?
Tưởng nói chơi ai dè thật. Trưa chủ nhật đang “Cầy ải” chuẩn bị cho môn thi sáng thứ hai. Nghe trực ban báo có khách, tôi lò dò đi ra cổng trường, thì đã thấy bốn em trang phục chỉnh tề, với bốn chiếc xe đạp dựng kế bên và trên "Poc-ba-ga" một chiếc xe đã buộc sẵn một gói to, tôi nghĩ chắc là quà mừng đám cưới.
Tôi trình bày hoàn cảnh là ba ông bạn không đi được vì phải ôn thi. Nghe tôi nói cả bọn mặt buồn thiu.
- Thế còn anh, anh phải đi với chúng em!
Tính tôi hay cả nể và ham vui. Nên dù biết sáng thứ hai thi và bài vở cũng chưa ôn được bao nhiêu nhưng trước các người đẹp tự nhiên lòng tôi rũ ra như rau cải phải nắng, chẳng còn chủ động được gì. Hơn nữa thấy nói đi dự đám cưới tôi cũng thấy háo hức vì từ bé tới giờ tôi có được ai mời hoặc được ai “rủ rê” đi đám cưới bao giờ. Thế là trong cái đầu mải chơi của tôi việc thi cử quan trọng, lúc này tôi chỉ coi là "chim" con kiến hết. Tôi quyết định rất nhanh:
- Thôi được anh sẽ đi với bọn em, dưng mà phải về sớm đấy.
Thế là chúng tôi rồng rắn lên đường.
Trên đường đi tự dưng thấy ngài ngại, tôi bắt đầu dao động, và điều này đã tác động trực tiếp tới lập trường trường vốn rất hay thay đổi của tôi. Tôi thủ thỉ với các em:
- Anh chẳng quen biết ai, cả nhà trai lẫn gái nên ngại lắm. Anh sẽ chờ ở ngoài khi nào đám cưới tan anh sẽ đón.
- Không được! Ai lại thế, Anh cứ nói là bạn học với Lan. Với lại chẳng ai cật vấn anh trong ngày vui như thế này. Anh cứ theo bọn em, chúng em đi đâu anh đi đấy, bọn em ngồi mâm nào thì anh ngồi mâm ấy. Anh chả gì phải sợ.
Thấy mấy em nói có lý nên tôi cũng xuôi xuôi. Thế mới biết cái anh cấp phó, phụ trách chính trị trong quân đội nó quan trọng như thế nào, vậy mà từ trước tới nay chúng tôi cứ ngoạc mồm ra chửi “Mấy ông này là đồ con vịt vô tích sự”.
Đường từ Vĩnh Yên tới nhà gái trên Tam Dương chỉ khoảng hơn hai mươi cây số nhưng đường đồi quanh co lên lên, xuống xuống nên hai tiếng đồng hồ sau khi xuất phát chúng tôi mới tới nơi.
Nhà gái nằm trên sườn đồi, xung quanh cây lá xanh ngắt, cổng vào nhà được trang hoàng lộng lẫy, bằng hai hàng cau và những tàu lá cọ được đan lại với nhau, có gài xen kẽ những bông hoa dại, tôi chỉ nhận ra được mỗi hoa mua. Đẹp và lãng mạn.
Vì là thằng đàn ông duy nhất trong đoàn nên tôi nhận tràch nhiệm bê quà mừng. Chẳng biết quà là gì, dù trông to và “đồ sộ” thế nhưng khi bê tôi thấy rất nhẹ. Được bọc bằng giấy báo và phía ngoài thêm một lớp giấy điều cho lịch sự.
Vừa bước vào đến cổng, bất ngờ tôi bị một ông dáng chừng trong ban tổ chức la tướng lên: "A, đây rồi!", và lao ngay tới chỗ tôi. Một tay ông ta xỏ qua nách, quàng lấy vai, lôi tôi xềnh sệch về phía cái sân gạch, bên trên được che bằng những cái vỏ chăn nhiều màu sắc. Qua sân gạch là ngôi nhà ngói năm gian đã khá đông khách đang ngồi dùng tiệc. Vì vướng hai tay đang bê chồng quà và quá bất ngờ, mấy đứa bạn tôi chỉ kịp vội nắm lấy tay bên này của tôi kéo ngược lại. Tôi trong hoàn cảnh như bức tranh dân gian Đông Hồ "Đánh ghen", không bên nào chịu bên nào. Ông trong ban tổ chức nói lớn:
- Mâm các cụ trên nhà còn thiếu, chờ mãi, chỉ cần thêm một cụ nữa là đủ mâm. Thế quái nào cá nhân lại quan trọng thế, gần ba mươi phút đồng hồ mà không có thêm cụ nào tới. Để bốn cụ ngồi chờ, nhìn mâm e không tiện. Dịch vị dù có nhiều bao nhiêu thì nó cũng chỉ có giới hạn. Nên ban tổ chức quyết định. Bất cứ khách đàn ông nào tới, không phân biệt tuổi tác sẽ được thay vào vị trí thiếu ở mâm các cụ theo tục làng, để các cụ nhập tiệc.
Khi đi, bước chân trái thế quái nào tôi rơi đúng vị trí ấy. Thế là một bên là các em hừng hực sức lực tuổi đôi mươi, với những cặp ngực no tròn hằn lên sau làn áo mỏng kiên quyết giữ “Lời thề”; một bên là ông trong ban tổ chức người săn chắc, khoẻ như một thợ cày chuyên nghiệp kiên quyết giữ “Chủ quyền”. Chả bên nào chịu bên nào.
Bất ngờ gói quà tôi đang bê tuột khỏi tay, rơi đến xoảng một cái xuống nền sân gạch, tấm giấy điều mỏng bung ra. Tôi lạnh hết cả người.
Bỗng có một bác la toáng lên:
- Cái mâm, giữ lấy cái mâm! Nó lăn, nó lăn ... kìa nó lăn ...
Thì ra tặng phẩm là một cái mâm nhôm và mấy cái nồi sắt tráng men. Chẳng biết thế quái nào chiếc mâm lại rơi theo chiều thẳng đứng và cứ thế nó lăn, lăn trên nền sân gạch thoải dốc theo sườn đồi, do quán tính, cứ thế lăn nhanh băng qua sân và lao đến "tõm" một cái xuống cái ao phía bên này.
Thế có chết bỏ mẹ không cơ chứ! Thật là dở khóc dở cười. Cũng may người nhà nhiệt tình cho người cởi phắt quần áo nhảy tùm xuống ao vớt ngay trong cái se lạnh tiết cuối thu vùng sơn cước.
Cuối cùng tôi cũng không thể thoát được lệ làng. Ngồi mâm các cụ rượu thì không biết uống, ăn chẳng dám ăn, để mặc các cụ ngồi nhắm, chuyện trò. Tôi buông mắt lơ đãng nhìn và tự dưng thấy ghen tị với hai con bồ câu đang tranh nhau “Xơi tái” trái tim trên tấm phông to tướng treo giữa nhà. Bên cạnh là câu khẩu hiệu “Vui duyên mới không quên nhiệm vụ” đối diện với nó là một khẩu hiệu khác rất mạnh mẽ “Kiên quyết chỉ đẻ một con”.
Tôi chạnh lòng, vui đâu không biết, đẻ đái gì tôi cũng chẳng quan tâm, trong bụng lúc này đang réo sôi ùng ục, nước miếng thì tứa ra chẳng biết có phải vì mâm cỗ hay vì cái gì. Nhưng rõ ràng lúc này tôi chỉ muốn được như đôi chim kia hồn nhiên thưởng thức món trái tim ngon lành, chẳng e lệ và phụ thuộc vào ai.
Tiệc cưới tan trong chiều trung du chạng vạng. Chúng tôi lầm lũi đạp xe men theo triền dốc ngựơc trở ra, trực chỉ hướng thị xã Vĩnh Yên. Bịn rịn chia tay nhau ở chân Dốc Láp, các em nhìn tôi với ánh mắt như có lỗi. Cô bạn của tôi ỏn ẻn:
- Thôi anh về đi!
Và dúi vội cho tôi một gói lá chuối to, thịt và xôi. Xuống tới chân dốc, ôm khư khư bọc xôi thịt trong tay tôi quay đầu nhìn lại vẫn thấy bốn cái bóng bạn tôi mờ mờ trong màn sương giăng, rồi bóng tối ập xuống rất nhanh, trong khoảnh khắc tôi không còn nhìn thấy gì nữa.
Sau này nghe các cụ nói “Trai chưa vợ, gái chưa chồng người ta kiêng không đi dự đám cưới “chạy”. Ai lỡ vô phúc đi dự thì đường tình duyên sau này sẽ gặp trắc trở”. Chẳng biết có đúng?

Duy Đảo k6

1 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Thứ Tư, 13 tháng 2, 2008

Gặp Bác Hồ xuân chiến thắng Mậu Thân - Nguyễn Thanh Hà K3

Bác Hồ chụp ảnh với con một số vị tướng đã mấtTrích bài:Những ngày tết ở Hà Nội của Trần Kiến Quốc (đã đăng tại „Blog Bạn Trỗi”: Thứ bảy, 09 tháng hai 2008)

Ngày 2 Tết

Trưa, gọi điện cho ông bạn Ba đen xin đến "nịnh tướng" thì biết cả nhà “đi nhởi Đà Nẻng”.

Phóng xe vòng qua nhà chị Thanh Hà (con bác Nguyễn Sơn, bà xã anh Hà Trọng Tuyên k1) chúc Tết thì được nghe nhiều chuyện “bổ ích và ní thú”. Sướng nhất là xin được ảnh Bác Hồ chụp nhân dịp Tết 1969(!) với 3 gia đình lão tướng Nguyễn Sơn, Nguyễn Chí Thanh Trần Đăng Ninh. Cảm động. Thật không ngờ đó là cái tết cuối cùng của Bác. Cùng phu nhân các lão tướng còn có học sinh Trỗi chúng ta. Xin để mọi người cùng xem và đóan nhận từng người cách nay đã gần bốn chục năm!
.......

1 lời góp:


TranKienQuoc nói...

Chị Thanh Hà k3 có bài viết về xuân 68 cùng chú thích tấm ảnh này. Nhưng chị Hà (Sơn) thì nhớ là năm 1969. Theo tôi có thể là xuân 1969, vì xuân 1968 ta ở Phong Khẩu, TQ(!). Mong được xác minh lại! Từ trái qua: Nguyễn Việt Hồng k6, Trần Châu Nguyên k4, Nguyễn Kim Sơn k4, Trần Tuấn Quảng k6, Cụ Hồ, bà Cúc (vợ ông Thanh), Kim Thành (Tí) k6, bà Hồng (vợ bác Trần Đăng Ninh, giao viên C11), bà Lê Hằng Huân (vợ bác Nguyễn Sơn), Nguyễn Việt Hằng k7. Chú bé đứng trước Bác là Nguyễn Chí Vịnh k9.

09:08:00 ICT Thứ tư, ngày 13 tháng hai năm 2008
---------------------------------------------

 

TP - Ngày 1/1/2008 là sinh nhật lần thứ 94 của cố Đại tướng Nguyễn Chí Thanh - nguyên Ủy viên Bộ Chính trị, nguyên Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị QĐND Việt Nam.

Bác Hồ chụp ảnh với con một số vị tướng đã mất
Bác Hồ chụp ảnh với con một số vị tướng đã mất

Ông là một vị tướng, một nhà lãnh đạo từng giữ nhiều cương vị ở các lĩnh vực khác nhau và đều để lại dấu ấn lớn. Ông cũng là một trong những học trò xuất sắc của Bác Hồ và được Bác dành cho những tình cảm đặc biệt. Nhân dịp kỷ niệm ngày sinh của Đại tướng, Tiền phong giới thiệu bài viết của bà Nguyễn Thanh Hà - con gái của ông.

***

Hồi giữa năm ngoái 2007, tôi đã viết về Cha tôi – Đại tướng Nguyễn Chí Thanh – nhân dịp kỷ niệm 40 năm ông qua đời ("Kỷ niệm về cha tôi"-nvtk6). Sau đó, người thân và các em cứ giục: “Chị viết đi, viết hồi ký về Ba, về Mẹ, về gia đình mình…”, nhưng tôi không thực hiện được lời hứa.

Một phần là khi đã nghỉ hưu, không ngờ công việc cũng bận rộn không kém khi còn công tác, nhưng lý do chính là rất nhiều lần đã ngồi trước trang giấy mà không biết nên bắt đầu như thế nào….

Có những điều đã qua thật ngọt ngào và hạnh phúc, để lại những ký ức không quên, ngày tháng trôi và những dấu mốc thời gian càng làm cho thêm sâu đậm – nhất là mỗi khi có một sự kiện nào đó, một dấu mốc thời gian khơi dậy quá khứ hào hùng của lịch sử Dân tộc và Cách mạng thì ký ức lại tràn về, đầy ắp, tinh khôi.

Trước năm mới 2008, tôi không thể không nhớ về kỷ niệm Tết Mậu Thân 1968, nhớ đến lần Bác Hồ cho gọi gia đình tôi vào Phủ Chủ tịch ăn cơm với Bác mà tôi không kịp về. Mẹ và các em tôi đã kể lại thật nhiều về ngày hôm ấy như để an ủi tôi không gặp được Bác và cũng cho tôi như được có mặt khi Bác đã hỏi thăm và nhắc đến tôi. Tất cả những câu chuyện, lời kể ấy càng làm tôi sâu sắc nhớ, hạnh phúc và hoài niệm…

Khi ấy, Cha tôi vừa mất được 6 tháng. Cha mất, gia đình tôi lại mỗi người mỗi nơi. Ba chị em gái: tôi, Kim Sơn và Thành quay lại học tại trường Nguyễn Văn Trỗi ở Quế Lâm, Trung Quốc. Vịnh về Hà Tây sơ tán cùng bà nội và ông bà ngoại, chỉ còn một mình Mẹ ở lại Hà Nội tiếp tục công tác tại Tổng cục Chính trị.

Một ngày giáp Tết, các em tôi được Tổng cục Chính trị đón gấp về Hà Nội, chúng tôi chưa rõ là có việc gì, cả Mẹ cũng vậy và cả nhà cùng lo lắng, đoán già đoán non… tới sáng hôm sau chúng tôi mới biết là được Bác Hồ cho gọi cả gia đình vào gặp Người. Buổi gặp mặt hôm đó có gia đình tôi, Mẹ cùng các em; gia đình chú Nguyễn Sơn, gia đình bác Trần Đăng Ninh.

Khi vào đến Phủ Chủ tịch, mọi người rất ngạc nhiên khi không được đưa tới Nhà sàn của Bác, mà lại rẽ vào một ngôi nhà nhỏ của người thợ điện trước đây, khi đó đã được sửa sang lại.

Bác bảo: “Mỗi khi làm việc một mình hay tiếp người thân, Bác thường sang bên này cho tiện, đỡ lên xuống rườm rà”. Bác đón mấy gia đình từ cửa, và dẫn mọi người ra sân chụp ảnh, ai cũng muốn đứng cạnh Bác, nhưng Bác bảo: “Các cô đứng cạnh Bác, còn cu Vịnh đứng dưới chân!” - vì khi ấy nó bé nhất nên được ưu tiên. Tấm ảnh ấy, cho đến nay vẫn là tài sản quý giá nhất của mấy gia đình, và luôn được treo ở chỗ trang trọng nhất.

Lúc đó Bác Hồ vẫn khỏe, niềm vui lấp lánh trong ánh mắt Người khi tin chiến thắng từ miền Nam ruột thịt dồn dập báo về. Người ân cần thăm hỏi các bà mẹ, cho kẹo và hỏi han chuyện học hành tu dưỡng của những đứa con, mọi người quây quần bên Bác như những người con, đứa cháu trong gia đình.

Tất cả mọi người đều tràn ngập trong hạnh phúc và niềm vui quá lớn, nhưng cũng hiểu là, Bác Hồ người lãnh đạo tối cao của đất nước, dù vô cùng bận rộn dồn tâm sức cho chiến trường, nhưng Bác vẫn nhớ đến và dành thời gian để gặp gỡ gia đình những người đã mất, những học trò ưu tú và gần gũi của Bác, những người đã đóng góp công lao và xương máu nhưng không được chứng kiến ngày chiến thắng.

Bác nói với Mẹ tôi và các cô: “Chúng ta thắng lớn lắm, toàn Dân tộc, Bác, Trung ương và Bộ Chính trị đã dồn tất cả công sức cho chiến thắng này, nhưng sao lúc này Bác nhớ các chú ấy quá!”. Tất cả mọi người lặng đi, xúc động và choáng ngợp trước tình cảm vĩ đại của vị Cha già.

Rồi Bác mời mọi người ăn kẹo, bánh chưng, mứt Tết. Bác rất vui và hài lòng khi thấy mấy anh chị em đều mặc đồng phục thiếu sinh quân trông ai cũng chững chạc. Riêng thằng Vịnh hôm ấy được mẹ diện cho quần kaki, áo len xanh cổ lọ, đi ủng Trung Quốc.

Bác cười bảo: “Cu Vịnh ăn mặc diện thế này thì thành công tử Bạc Liêu rồi”. Mẹ áy náy lắm, nhưng nó thì chả ngượng gì cả, cứ sà vào lòng Bác đòi ăn kẹo, đòi hôn Bác. Nhưng từ hôm đó, cứ cho quần áo đẹp là nó không mặc nữa, nó bảo nó không thích làm công tử Bạc Liêu.

Bác hỏi chuyện sức khỏe, công tác của các bà mẹ, hỏi chuyện học hành của từng đứa trẻ con, và Bác vui lắm, khi đứa nào cũng báo cáo với Bác là học hành tiến bộ.

Bác hỏi Mẹ tôi: “Cháu Hà học hành tu dưỡng tốt, thế cháu đã được vào Đảng chưa?”. Mẹ tôi thưa chưa, vì còn chưa đến tuổi. Bác bảo: “Cô về nhắc cháu cố gắng phấn đấu, để khi đến tuổi thì đủ tiêu chuẩn đứng trong hàng ngũ của Đảng”. Tôi không ngờ, lời dặn ấy của Bác mấy tháng sau trở thành sự thật.

Rồi chú Vũ Kỳ bảo: Các cháu hát bài nào cho Bác nghe đi, thế là tất cả mấy chị em trường Trỗi đứng lên cùng hát bài “…năm qua thắng lợi vẻ vang, năm nay tiền tuyến chắc càng thắng to…”, Bác nghe chăm chú và khen các cháu hát hay, cũng may là mấy anh chị em vừa tập bài hát ấy ở trên trường, nên hôm ấy hát đều và hùng dũng lắm.

Ngồi một lát, biết là Bác bận lắm, nhưng không ai muốn về. Đến khi chú Vũ Kỳ nhắc khéo, tất cả mọi người mới đứng dậy xin phép Bác ra về. Bác bắt tay, cho kẹo mang về và căn dặn từng người, riêng thằng Vịnh, Bác cho nó hôn mấy lần, khi nào kêu thật to mới thôi – mấy anh chị em ai cũng ghen tị với nó – vì là trẻ con nên được Bác cưng quá.

Rời Phủ Chủ tịch, trên xe không ai nói với ai câu nào, mỗi người nghĩ về Bác theo cách riêng của mình, nhưng có lẽ đều giống nhau một điểm là thấy trong lòng thật thanh thản và bình an, dường như bớt đi, quên đi nỗi nhớ, nỗi đau khi nghĩ về người thân của mình đã khuất. Và trong cả mùa xuân đầu tiên gia đình tôi đón Tết không còn Cha ấy, thật thiếu vắng và nhớ Người, nhưng không hề thấy buồn tủi và cô đơn – bởi niềm vui, niềm tin và hạnh phúc khi được gặp Bác.

Trong năm ấy, tôi tốt nghiệp lớp 10. Đúng ngày sinh nhật lần thứ 18, ngày 13/8/1968, tôi được kết nạp Đảng tại trường Nguyễn Văn Trỗi, và đó cũng là ngày tôi gia nhập quân đội, về Trung đoàn 205 Binh chủng Thông tin. Các chú báo cáo Bác và Bác đã gửi lời khen tôi. Thật trong đời, không có một thành công nào, không có một hạnh phúc nào, không có niềm tự hào nào lớn lao hơn khi tôi đã làm được một điều – dù rất nhỏ, mà Bác Hồ kính yêu mong muốn.

Nhớ về Tết Mậu Thân 1968, nhớ về ngày gia đình mình được gặp Bác năm ấy, tôi mới càng hiểu sự vĩ đại, tấm lòng nhân hậu, tình người và tình đồng chí đã vượt lên trên cả tình cảm đời thường của Người. Người đã cùng những người phụ nữ thật bình thường, những đứa trẻ thật bình thường, nhưng cũng thật gần gũi sẻ chia niềm vui thắng lợi và cũng trầm ngâm tiên liệu những khó khăn gian khổ mà dân tộc ta, mỗi gia đình chúng ta, mỗi chiến sĩ, đồng bào, con người Việt Nam sẽ còn phải vượt qua, phải hy sinh nhiều hơn nữa cho ngày toàn thắng.

Và chúng tôi – những đứa con, dù lúc đó chưa hiểu hết nhưng trong tâm thức đều đinh ninh một điều rằng: Cuộc kháng chiến ấy không chỉ là của Bác, của Cha Mẹ mình, mà đến lượt chúng tôi – thế hệ thứ hai của cuộc cách mạng – cũng sẽ tiếp tục con đường ấy cho đến ngày toàn thắng. Quả nhiên như vậy, học sinh trường Nguyễn Văn Trỗi ngày ấy, khi ra trường tất cả đều vào bộ đội.

Và trong số chúng tôi, có nhiều người đã trở thành anh hùng, thành những tướng lĩnh, những cán bộ cao cấp của Đảng và quân đội – nhưng những người mà đến bây giờ được nhắc tên nhiều nhất là những bạn bè tôi đã ngã xuống ở chiến trường.

Trong niềm vui ngày xuân và trong ánh hào quang của ngày Chiến thắng, Bác đã dành thời gian gặp mặt người thân của những người đã mất, không kịp chứng kiến ngày Chiến thắng vĩ đại của đất nước và dân tộc – truyền cho chúng tôi một tình cảm thật lớn lao, sâu nặng, thấm đẫm phong cách Hồ Chí Minh. Đó là Bác Hồ, người Cha kính yêu của tất cả mọi người dân Việt Nam, và của riêng trong trái tim mỗi người.

Ngày 1/1/2008
Nguyễn Thanh Hà

Bài đã đăng tại:
"Tiền Phong Online" Thứ Tư, 02/01/2008, 10:32, và
"Việt Báo // " Thứ tư, 02 Tháng một 2008, 10:32 GMT+7

0 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Mâm ngũ quả - HaMeoK6

Đăng lại bài viết của Hà Mèo
(đã đăng tại „Blog Út Trỗi”: Thứ tư, ngày 13 tháng hai năm 2008)

MÂM NGŨ QUẢ



Tết đã bắt đầu từ từ hết, nhưng tôi vẫn xin gửi tới AE 1 bài về mâm ngũ quả, cái mà chắc nhà nào cũng có trong mấy ngày qua. Lẽ ra đúng thời điểm nhất là trước tết phải đăng bài này, song vì có trưng mâm Ngũ quả thì mới nghĩ tới nó. Có nghĩ tới nó thì mới tìm hiểu và chuẩn bị viết bài. Ngặt cái, mấy ngày tết “xỉn” quá viết không được. Bây giờ vẫn còn chút xíu tết, vội vã gửi. Mong AE xá lỗi!

Nguồn gốc mâm Ngũ quả được xuất phát từ Tàu, thể hiện cho sự mong muốn đầy đủ, mà bấy giờ là các loại ngũ cốc người tàu thường dùng : gạo, nếp, lúa mì, tiêu mạch và đậu. Các thứ này có lẽ trưng bày trên bàn thờ thì coi không đẹp, nên không biết ai ở thời Chiến quốc đã nghĩ ra 5 loại trái cây thể hiện nó và phù hợp với thuyết Ngũ hành, đó là :

Táo thể hiện gạo, mầu xanh, hành mộc, hướng đông

Hạt dẻ thể hiện nếp, mầu đen, hành thủy, hướng bắc

Tắc (quất) thể hiện lúa mì, mầu vàng, hành thổ, trung tâm

Đào thể hiện tiểu mạch, mầu đỏ, hành hỏa, hướng nam

Mận (roi) thể hiện đậu, mầu trắng, hành kim, hướng tây

Khi cái “thủ tục” này lan qua Việt Nam ta và sau nhiều đời thì không còn bị ràng buộc bởi cái ý nghĩa trên nữa. Tuy vậy mâm Ngũ quả ở miền Nam và miền Bắc có khác nhau. Mâm Ngũ quả của người Bắc thường có nải chuối hoặc quả phật thủ thể hiện sự che chở của trời phật cho con người. Ngoài ra, nói chung không kiêng cữ gì (có lẽ phần nào còn tư tưởng XHCN chăng ?), miễn sao mâm Ngũ quả trưng ngày tết sao cho đẹp, cho “hoành tráng”, nhiều mầu sắc nên thường dùng các thứ cam, quýt, táo, đào, lựu, hồng… và thậm chí cả ớt với nhiều mầu sắc khác nhau.

Nhưng mâm Ngũ quả của người Nam thì mang ý nghĩa là sự cầu mong của gia chủ trong năm tới. Do vây thường trưng những trái như : mãng cầu (na), dừa, đu đủ, xoài, sung (đọc theo cách nói của người Nam là : cầu vừa đủ xài sung). Hay cũng theo kiểu : cầu đủ tiêu xài hoặc cầu tiêu đủ xài !... Cũng do cách nói này, nên người Nam kiêng các trái như Chuối (chúi nhủi), khổ qua/ mướp đắng (khổ quá) hay tiêu (tiêu luôn), cam (cam chịu)…Song tất cả cũng chỉ là người xưa hoặc một số vùng nông thôn miền Nam, còn ở thành phố ngày nay, nói chung người Nam chỉ tránh không trưng một số trái như chuối, khổ qua và hay chưng các trái như thơm (dứa) vừa đẹp, vừa có ý nghĩa (thơm tho), hay trái thanh long (rồng xanh), bưởi, dưa hấu thể hiện sự căng tròn, no đủ….

Nói tóm lại, mâm Ngũ quả ngày nay mang nhiều tính cách trang trí cho đẹp bàn thờ ngày tết mà thôi. Tuy nhiên, dù chỉ có vài trái cây bày trên 1 cái điã (có khi rất nhỏ), nhưng dân ta vẫn luôn trân trọng gói đó là “Mâm ngũ quả” để dâng ông bà. Đó là cái tên chung để chỉ đĩa trái cây trưng bày ngày tết và chỉ cho ngày tết.


Năm mới tới, chúc EA Trỗi mạnh khỏe bởi sức khỏe là điều EA ta cần nhất vào tuổi này, và chỉ mong như thế là quá đủ với chúng ta rồi. Có sức khỏe, AE ta làm được mọi thứ, ko có thì chỉ "cày" cho mấy thằng bác sĩ hưởng mà thôi. Chúc blog ÚT TRỖI có thêm nhiều thành viên tham gia.
Hệp pi niu ỉa !
(người Hà Tĩnh nói tiếng Anh có hơi khác 1 chút, AE đừng chê trách)

2 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

"Mách lẻo"


"Dạo" sang BẠN TRỖI K7, BANGOC199, "gặp" Thắng Híp đưa gia đình về Huế ăn Tết nên phải "mách" ngay cho các bác để mọi người khỏi thấy đột ngột khi không thấy "Chủ Xị" cầm trịch ở HN

0 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Thứ Hai, 11 tháng 2, 2008

Chợ hoa Nguyễn Huệ năm nay - HaMeoK6

Đăng lại phóng sự ảnh của Hà Mèo
(đã đăng tại „Blog Út Trỗi”:
Thứ bảy, ngày 09 tháng hai năm 2008)

CHỢ HOA NGUYỄN HUỆ NĂM NAY

Gởi tới các bạn không ở Sài Gòn một vài hình ảnh Chợ hoa Nguyễn Huệ để cùng hưởng cái nắng của tết. Chợ hoa năm nay có nhiều cái mới, nhưng điểm đáng chú ý nhất có lẽ là hình ảnh nông thôn được trưng bày giữa thành phố hiện đại. Ruộng lúa, cây rơm, cầu khỉ….Không có gì lạ dối với AE mình – lứa tuổi đã Over 50, song là niềm thích thú rất lớn với con cháu U 20. Rất nhiều đứa, lần đầu tiên được thấy, được sờ cây lúa, cây rơm ở ngoài đời. Những thứ này, ngày nay không thiếu trên TV, trên PC, nhưng để thấy thực thì không phải gia đình nào cũng có điều kiện hoặc quan tâm cho lớp trẻ xem. Trong khi lứa tuổi AE mình thì còn nhiều người chưa rành, thậm chí chưa “sờ” tới máy vi tính. Đúng là các thế hệ cần phải học hỏi nhau nhiều.
(hình được hụp vào khoảng 14giờ ngày 2 tết nhờ vậy mới vắng người do quá nắng)

 


 

1 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2008

Tết ra chào nhau - Duy Đảo k6 - TÍNH LO XA CỦA ĐÀN BÀ (Willi Brainholst)

Đăng lại bài viết của Nguyễn Duy Đảo
(đã đăng tại „Blog Bạn Trỗi”: Thứ bảy, 09 tháng hai 2008)

Chào Anh!
Chúc anh và gia đình một năm mới có sức khỏe, vui vẻ, hạnh phúc và nhiều thành công trong công việc của mình. Em nhờ Anh Post hộ em bài này, giúp em nhé.
À em hỏi Anh, Bác Gờ Mờ có phải là cái Bác giáo, viên hơi "Cao cao, ít nói", chuyên môn cù anh em bằng Tạp chí "Cá Sấu". Bác ấy trong đội bóng trường với anh em mình. Hình như Bác ấy hay đá ở vị trí, vị trí, vị trí ... "Dự bị". Không biết em nhớ có đúng không? Nếu đúng thì em và Bác ấy đã từng có lần cãi nhau to đấy. Em vẫn còn giữ kỷ niệm về Bác ấy. Anh hỏi Bác ấy, nếu quên, em kể lại để Bác ấy nhớ. Vì thường thò nhớ chầy, chứ chầy nhớ sao hết thò, phải không Anh?
Em khoái các bài của Anh. Có hôm thằng con em thấy em ngồi một một mình trước máy mà cứ cười ngặt nghẽo. Nó chẳng hiểu mô tê gì. Nó cứ bắt em phải trả lời: Bố cười về cái gì? Em nói: Bố đọc tin của các Bác, bạn của Bố vui quá Bố cười thôi. Sướng lắm anh ạ. Một tuần em chỉ cần được cười một PHÁT như thế là đã sướng rồi, huống chi ngày LÀO cũng được Bác "cu" cho cười.
Em cũng rất thích cái tranh sơn dầu của Bác "Tây đen đi càn đêm ba mươi". Dân chân đất mắt toét đi xem tranh mà, mà lại là tranh được kể bằng NHỜI, lại có người chỉ vẽ cho thì còn gì tuyệt bằng.
Em muốn có tý chút góp sức với anh em để nuôi dưỡng trang tin của mình bằng một thể lọai gọi là hơi khác đi một chút cho nó phong phú chứ cũng chẳng phải văn thơ gì. Hôm nay em chép lại một chuyện cực ngắn trong Báo văn nghệ số tết Mậu Tý. Em thấy đây là một truyện ngắn hay chép lại để các Bác và các bạn thưởng thức. Nhờ Anh đăng hộ, em xin cảm ơn.
 

TÍNH LO XA CỦA ĐÀN BÀ
 
Tác giả Willi Brainholst
Đan Mạch (khong phai D.M.!!!)
 
Nếu như đấng phu quân vững tin rằng anh ta có thể chuốc lấy tai vạ khi quyết định lẻn đi chơi bời ở một nơi nào đó thì chắc chắn anh ta có thể cho phép mình làm một cuộc du ngọan vô thưởng vô phạt. Song đó chỉ là trên lý thuyết. Còn trong thực tiễn mọi sự phức tạp hơn nhiều.
Ở đây tôi muốn nhấn mạnh như đinh đóng cột rằng tôi chưa bao giờ phản bội cô vợ Mariana của tôi cả. Tuy thế, thỉnh thoảng tôi nảy ra những ý nghĩ táo bạo như chiều hôm nay, khi tôi ở nhà thui thủi một mình. Vào thời gian này Mariana đang ở rất xa - Nàng đến thăm mấy người họ hàng tận Holsterbo.
Tôi đã ngồi nhà trong cảnh cô đơn suốt một tuần và giết thời gian bằng cách xem Tivi hay đọc truyện trinh thám. Nhưng đến thứ Bảy thì sách đã đọc hết. Biết làm gì đây?
Gía như tôi là một lão khọm độc thân thì tôi có thể mời mấy người bạn già đến để chơi bài. Song tôi không phải là một lão khọm độc thân và tôi cũng không có những người bạn già. Tất cả những bạn cũ của tôi đều lần lượt lập gia đình hết rồi, họ đều rơi vào cạm bẫy của cuộc sống lứa đôi và mất hết nhuệ khí lẫn sự hăng hái của tuổi trẻ.
Nếu như tôi là một gã thanh niên chưa vợ thì tôi có thể sẽ làm một cuộc dạo chơi quanh thành phố và tán tỉnh mấy cô gái trẻ. Thế nhưng, như tôi đã nói, tôi không phải là kẻ độc thân. Tuy nhiên hãy gượm một chút! Khỏang cách từ đây đến Holsterbo là bao nhiêu? Chẵn 320 cây số. Nếu như suy nghĩ kỹ một chút thì đây là một khỏang cách khá lớn. Gần gấp 10 lần so với khỏang cách từ đây, từ thành phố Roskilda, đến Copenhagen. Liệu tôi có đáng e ngại là có ai sẽ từ Holsterbo đến đây vào bất cứ lúc nào không? Bởi vậy tôi có thể bình tĩnh mặc một bộ quần áo hợp thời trang và đến thủ đô.
Trong suốt mười hai năm kể từ khi tôi và Mariana lấy nhau, tôi chưa một lần nào bước vào quán rượu. Bởi lẽ điều này thật tuyệt vời sau đúng một tá tuổi lại xuất hiện trong một tiệm rượu tiện nghi, gọi một ly rượu hảo hạng và làm đỏm tý chút với các cô gái. Chỉ là để nhớ lại quãng thời gian độc thân xa xưa mà thôi!
Tôi lấy từ tủ áo ra một chiếc sơ mi trắng và bộ đồ lớn màu Xanh da trời. Mấy phút sau, tôi đầu đội mũ Phớt, sửa lại chiếc Cravat, ngắm mình trong gương một cách xét nét. Thôi được rồi, tôi trông có vẻ như một anh chàng ba mươi nhăm tuổi.
Nhưng bỗng ở đây xảy ra một điều không thể lường trước.. Cái con quỷ cái nhỏ bé kia đã làm cho những dự định của tôi tan thành mây khói. Trong một giây phút tôi bỗng già đi đến cả chục tuổi.
Tôi treo Mũ phớt lên mắc áo, lê bước đi trong phòng một cách khó nhọc, cởi bộ đồ lớn ra và mặc một chiếc áo choàng cũ đã sờn. Để trấn an, tôi bắt đầu ngồi đọc lại cuốn "Người cuối cùng của bộ tộc Mochican". Vậy có chuyện gì xảy ra thế?
Số là trong khi soi gương tôi tình cờ thò tay vào túi áo Vét và bất ngờ chạm phải một mảnh giấy.. Tôi rút nó ra khỏi túi, vo viên lại và định ném vào sọt rác nhưng sau đó tôi vuốt cho thẳng lại và lập tức nhận ra ngay đó là một mẩu thư của Mariana. Trong đó chỉ vẻn vẹn có hai câu: "Chà, làm đỏm gớm nhỉ? Và ông định đi đâu đấy".
 
Duy Đảo k6
(không phải NSND là anh Duy Bảo, giáo viên dạy khỏe Khoa Vô tuyến!)

0 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Thứ Sáu, 8 tháng 2, 2008

Tiễn năm Hợi, đón xuân Mậu Tý - Phạm Hoàng Hưng k6

Trích đăng từ phn "lời góp" ca bài viết "Mùa Xuân ơi" đã đăng tại „Blog Bạn Trỗi”: 19:33:00, Thứ tư, ngày 06 tháng hai năm 2008.

TranKienQuoc nói...

- Phạm Hoàng Hưng k6:


Tiễn năm Hợi, đón xuân Mậu Tý
Chúc anh mạnh khỏe, chúc chị vui tươi
Ngày xuân luôn đượm nụ cười
Trời tuy giá lạnh, lòng người ấm lên
Chúc cho mọi sự ấm êm
Gia đình hạnh phúc, vững bền quê hương
Để nhìn con cháu lớn lên

0 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Thứ Tư, 6 tháng 2, 2008

Chúc mừng năm mới



Chuột rước đèn - Tranh dân gian Đông Hồ

 

Chúc mừng năm mới

 

Xuân Mậu Tý 2008

 

0 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Tôi đi "dự hội nghị" - Nguyễn Duy Đảo

Đăng lại bài viết của Nguyễn Duy Đảo
(đã đăng tại „Blog Bạn Trỗi”: Thứ tư, tháng hai 06, 2008)

Nguyễn Duy Đảo


Cũng trong thời gian chờ đợi để “Xuất ngoại”, một buổi chiều ở cơ quan về, thằng bạn GĐ, mà tôi đã kể cho các Bác nghe trong bài “Đi Tây thời bao cấp”, rủ tôi đi ăn cơm Tám giò chả ở Phố Huế - Hắn chiêu đãi tôi vì Hắn biết chả bao giờ tôi được xơi những món ngon như thế.Vừa ăn hắn vừa nói:
- Ngày mai Ông đi dự hội nghị với tôi không?
- Hội nghị gì?
- Sơ kết sáu tháng đầu năm của liên hiệp xí nghiệp tôi.
- Liên quan chó gì tới tôi
- Chả liên quan gì, nhưng Tôi sợ ông ở nhà một mình buồn rồi đâm nghĩ quẩn, với lại có đánh chén ra trò đấy, có cả tặng phẩm cho đại biểu nữa, Hắn động viên.
Tính tôi lại hay tò mò, và cũng muốn biết xem bọn dân sự chúng nó tổng kết, sơ kết ra làm sao? Có giống cánh quân nhân tụi tôi không? Hơn nữa đói kém quá. Thằng bạn động viên “Chả mất gì của Bọ, được bữa tươi, ông cứ đi với tôi, nếu cần tôi đưa cho ông cái Catáp, ông theo tôi như thư ký vậy, cái chính là mặt phải tỉnh, đừng sợ bố con thằng nào cả.”
Nhưng tôi vẫn ngại, tôi nói với hắn.
- Mặt tôi lạ hoắc thế này, ban tổ chức nó biết. Với lại đại biểu phải có thẻ và giấy mời nữa chứ, phiền hà lắm, nói dại, vô phúc chẳng may nó phát hiện ra tôi, nó vu toáng lên là phần tử xấu, có âm mưu trà trộn, đặt chất nổ phá hoại hội nghị của Đảng của nhà nước thì có phải là chết bỏ mẹ không? Tương lai cả đời, biên giới châu Âu chỉ còn trong tầm bước chân, tôi chả dại.
- Ông cứ hay nâng quan điểm, tôi rất thích chơi với cánh sỹ quan có học như các ông nhưng tôi hãi nhất là các ông hay nâng quan điểm, muốn trả thù thằng nào là thằng ấy chỉ có nước từ chết tới hy sinh khi mà các ông đã nâng quan điểm lập trường lên.
Tỉ tê chuyện trò, ăn uống cho tới khi trả tiền ra về, tôi cũng xuôi theo ý kiến chỉ đạo của Hắn.
Sáng hôm sau, dậy sớm. Đúng 7g30 chúng tôi đã có mặt tại hội trường lớn của Bộ Giao Thông Vận Tải trên đường Trần Hưng Đạo, chỉ cách nhà 99 của Bác Quốc một quãng. Tôi mặc chiếc áo Phin Tá và chiếc quần Gabadin còn mới của ông già cho, chân dép Tiền Phong trắng, mặt mũi tướng tá trông cũng đạo mạo. Thằng bạn GĐ của tôi nó bảo tôi đứng chờ, Hắn chạy đi đâu chỉ quãng độ năm mười phút gì đó, lúc trở về Hắn đã kiếm cho tôi đủ cả, giấy mời và một bông Hồng bằng vải, có đuôi phía dưới màu Đỏ, Hắn dúi cho tôi và nói:
- Ông cài Bông Hồng lên ngực hộ tôi, cho nó đúng quy định đại biểu chính thức, còn giấy mời đây, giấy khống đấy, Ông điền tên vào.
Thế rồi theo dòng đại biểu , Hắn trước tôi sau. Hắn ngồi trên dãy ghế đầu, nơi dành cho GĐ, phó GĐ và đại biểu của Bộ, có tên và chức vụ hẳn hoi, nên hắn ấn tôi ngồi tụt xuống dãy ghế thứ tư thứ năm gì đó.
Sau khi ổn định, ban tổ chức tuyên bố lý do, rồi lần lượt GĐ các xí nghiệp thành viên và GĐ các Trung tâm lên đọc báo cáo, tiếng vỗ tay rần rần. Tới lượt Hắn đăng đàn, tôi thấy Hắn nói hăng lắm, kể toàn thành tích của đơn vị mình, không như bên cánh quân nhân chúng tôi. Hắn nói: “Đã là báo cáo thành tích thì chỉ nói và ca ngợi về thành tích, chứ có phải là phê bình, kiểm điểm gì đâu mà nêu những điểm yếu của đơn vị mình. Chỉ có cánh lính nhà các ông mới có màn vạch áo cho người xem lưng, cánh dân sự chúng tôi chả khi nào chúng tôi lại dại thế”
Đang ngồi chăm chú nghe như một đại biểu thực thụ nhằm tìm kiếm những kinh ngiệm hay, những ý tưởng sáng tạo của cơ quan bạn về áp dụng cho đơn vị mình. Bỗng bên tai, tôi nghe có tiếng thì thào, rất nhẹ nhưng rõ ràng và ấm áp:
- Xin anh nhận chút quà của hội nghị, tôi vội vàng ngẩng đầu lên ngạc nhiên.
- Mình cũng được quà à! – suýt nữa có bỏ mẹ không cơ chứ, may quá, tôi kìm được. ấp a, ấp úng mất một lúc cuối cùng tôi cũng rặn ra được:
- Cho mình xin.
Tôi đưa tay ra nhận và vội vàng liếc nhìn ra xung quanh, xem có ai để ý không.
Chẳng ai thèm để ý, đúng như thằng bạn tôi nó đã trấn an từ nhà. Lạ thế, sao người thì có quà kẻ lại không, té ra chỉ anh nào đại biểu chính thức có bông Hồng gài áo thì mới có. Mỗi người được một cái cặp da to, có in chữ phía ngoài, bên trong có cái gì phồng phồng, mềm nềm kích thích sự tò mò của tôi, tôi đã nóng ruột định mở quách nó ra xem phía trong cặp là cái gì nhưng tôi thấy nó “Tùng tục” thế nào ấy, nên lại thôi. Tôi cứ giữ khư khư cái cặp chỉ sợ kẻ nào tham lam giật mất.
Cho tới khi kết thúc hội nghị sang phần liên hoan ăn uống, cứ sáu người một bàn. Đúng thật cánh dân sự họ biết ăn, biết chơi, món gì cũng ngon, món gì nấu cũng khéo, uống thì bia chai Trúc Bạch, hút toàn thuốc thơm.
Đang ăn uống sôi nổi bỗng một ông ngồi cạnh tôi cắc cớ, giọng kẻ cả:
Anh ở đơn vị nào ấy nhỉ?
Đã có tý bia vào nên tôi lanh lợi, hoạt bát hẳn, với lại qua xét đoán của tôi thằng cha này cũng cỡ cán bộ loàng xoàng thôi, nên tôi mạnh miệng:
- Mình phụ trách địa phương mà các Ông đã có công văn xin đất để làm dự án đầu tư xây Cảng trên đất của bọn mình, là cái anh phối hợp thôi, cũng là vì sự nghiệp chung cả.
- Thật quý hóa quá, liên hiệp chúng em được địa phương các anh tận tình giúp đỡ, lại cho đất để kinh doanh với giá ưu đãi, chẳng bao giờ chúng em dám quên. - Ông bạn hỏi tôi hai tay xoa xoa vào nhau xuống giọng.
Tiệc tàn, Tôi ra cổng văn phòng bộ, đã thấy thằng bạn tôi đứng chờ, trên tay hắn tôi cũng thấy hắn ôm một chiếc cặp đen to phồng phồng, mềm mềm giống y hệt của tôi.
Ngồi đằng sau xe máy, Hắn chở tôi chạy như bay về mạn Minh Khai, tôi hỏi:
- Đi đâu thế, trong tiếng gió ào ào tôi vẫn nghe được tiếng của Hắn:
- Đi đâu thì tí nữa ông biết, nhưng Ông làm ơn gỡ cái Bông Hồng trên ngực áo của ông ra hộ tôi với, bây giờ nó không còn cần thiết nữa.
Lúc gỡ từ ngực áo ra luống cuống thế chó nào tôi để tuột mất, Bông Hồng rơi xuống đường. Tôi đã có ý định sẽ cất Nó đi để làm kỷ niệm về một lần đi dự hội nghị “Chùa”. Ngoái đầu nhìn lại phía sau xe, tôi vẫn còn thấy cái chấm mầu đỏ nằm trên đường, mờ mờ, khuất trong làn bụi mỏng xen trong tiếng xe máy nổ phành phành.

Gửi bởi HữuThành.Nguyễn lúc 2:08 CH

1 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>

Thứ Hai, 4 tháng 2, 2008

"Đi Tây" thời bao cấp - Nguyễn Duy Đảo


“ĐI TÂY” THỜI BAO CẤP


Nguyễn Duy Đảo





Trước tiên cho tôi xin được chia buồn với Anh Tăng Cường, người Anh, người Thầy của tôi. Tôi được biết cụ Ông, thân sinh của Anh vừa tạ thế.
Tôi cũng xin được chia buồn với gia đình Anh Hồ Trương, người Anh khoá trên vừa mất.
Xin chia buồn với gia đình Anh Đạo - Người Anh, người bạn - học trên tôi một lớp.


Chỉ còn vài ngày nữa là Ba mươi tết, nhân dịp năm mới sắp đến,Tôi xin chúc toàn thể các Anh, các bạn một năm mới sức khoẻ, vui tươi, hạnh phúc và may mắn. Trong ngày đầu xuân, tôi viết lại câu chuyện vui ngày xưa - “ĐiTây thời bao cấp” để các Bác, các bạn đọc chơi. Tôi nghĩ nếu Bác nào đã từng “Thì thụt” ở Đoàn 971, Đông Anh năm nào sẽ đồng cảm được với tôi trong câu chuyện này. Có điều gì cần bổ sung thêm, các Bác cứ cho mấy “Nhời” vào “Lời góp”.
Tôi xin bắt đầu



Từ trên tháp cao, của đài chỉ huy sân bay Tân Sơn Nhất, Tôi nhìn xuống khu nhà ga Quốc Tế mới xây, hiện đại, khang trang, rộng rãi với sân đậu máy bay mênh mông và hai đường băng dài tít tắp. Chếch sang phía Đông là khu nhà ga quân sự. Bao nhiêu năm rồi mà vẫn vậy, xưa cũ, ọp ẹp, chỉ khác chăng là được quét vôi, ve trông sáng sủa hơn cho nó đỡ tương phản với khu nhà ga thương mại mà thôi. Chính nơi đây, Nhà ga quân sự này, nơi khởi đầu cho chuyến du học “Dài ngày” của tôi 23 năm về trước.

Vì hoàn cảnh gia đình, năm 85 đơn vị giải quyết cho tôi được chuyển ngành. Lần mò tôi cũng xin được một chân hải quan Thành Phố. Họ hứa sẵn sàng tiếp nhận, nếu quân đội có giấy giới thiệu qua. Đùng một cái giữa năm đó Phòng tổ chức cán bộ Quân Chủng có công văn điều động một vài cán bộ cấp tiểu đoàn đi học, tại học viện nước ngoài. Trong danh sách đó thế quái nào lại có tên tôi. Thế là cuộc đời tôi lại chuyển sang một ngã rẽ khác.
Trên chuyến máy bay quân sự từ Sài Gòn ra Hà Nội một sớm tháng sáu năm 1985, giữa đống hàng hóa cồng kềnh trong khoang chiếc AN – 26 lọt thỏm hai người lính. Ngồi trên sàn máy bay cách tôi chừng vài mét là một sỹ quan, da anh đen xạm, gầy gò, chỉ có khuôn mặt thông minh và đôi mắt sáng cho tôi biết là anh còn trẻ có lẽ chỉ khoảng 25, 26 tuổi. Tôi nghĩ trong bụng, dân không quân gì mà hom hem thế. Rồi chúng tôi quen nhau. Anh nói “Tôi ở Quân Đoàn 4, là tiểu đoàn trưởng, đang chỉ huy đánh nhau ở Pompet bên Cam Pu Chia, cực khổ, ngày nắng, đêm lạnh, sốt rét đầy mình, cái chết thì rình rập, đơn vị chết vãn đi, bổ sung quân đến mấy lần. Tôi về nước mới biết là được chọn đi Liên Xô, học ở học viện Phrunde. Nghĩ thương anh em ở lại, thực lòng tôi cũng chẳng muốn đi. Ngồi nói chuyện dần dà tôi mới biết anh là con trai của một vị tướng nổi tiếng - Hoàng Cầm, em thằng bạn trường Trỗi của tôi.
Xuống sân bay Gia Lâm, Chúng tôi chia tay nhau, Anh lên thẳng đoàn 971 trên Đông Anh (Nơi du học sinh quân sự tập trung trước khi đi học, do BQP quản lý), Còn tôi nhờ được chiếc xe con về HN. Chúng tôi bắt tay nhau tạm biệt, hẹn sẽ gặp lại nhau sau.
Về HN, tôi tìm gặp lại thằng bạn cũ, hắn đang là Giám Đốc trung tâm thông tin của một công ty Tàu biển. Hắn tá túc nhờ trong cái Gara xe nằm lọt thỏm trong khuôn viên một biệt thự cũ kỹ, xây từ thời Pháp trên đường Bùi thị Xuân. Gặp nhau tay bắt mặt mừng, Sau nhiều năm xa cách. Hắn nói
-Tớ cũng đang độc thân có cậu thì tuyệt rồi.
- Vợ con tớ ở Hải Phòng chưa chuyển lên được - hắn giải thích thêm.
Thế là sau bao nhiêu năm tôi lại được sống cuộc đời dân sự đúng nghĩa của nó trong thời gian khoảng ba bốn tuần. Khoảng thời gian này chúng tôi chủ yếu là học chính trị và làm công tác chuẩn bị trước khi du học, nên thường xuyên tôi được ở HN.
Khi biết tôi đi Liên Xô tu nghiệp, hắn động viên “ Muốn giàu thì đi Đức,Muốn có kiến thức thì đi Liên Xô”. Sỹ quan các ông học ở Liên Xô là “Oách” nhất rồi.
Hắn từng trải, vì đã từng đi Tây, Tàu mấy lần. Tâm sự với tôi hắn nói “ Tôi biết các ông đi học, cái chính là tu nghiệp để nâng cao kiến thức, nhưng cũng chẳng ai cấm các ông kết hợp làm kinh tế cả. Trước tiên theo tôi ông nên nghiên cứu sơ qua văn hoá Nga để hội nhập khi qua đó, thứ nữa là Ông cũng phải tranh thủ, chuẩn bị lấy một ít hàng hóa để “Trao đổi” với bạn, kiếm tí “Chênh lệch” nhằm giảm bớt gánh nặng về tài chính khi chân ướt chân ráo mới qua”. Hai khoản này thì tôi thạo, tôi sẽ tư vấn giúp ông.


Chuyện thứ nhất - Học hỏi “Văn hóa phương Tây” để hội nhập.

Thế ông biết nhảy đầm chưa?
Hắn hỏi tôi trong một đêm mưa tháng sáu tầm tã. Hắn nói luôn chẳng để cho tôi kịp mở miệng vì Hắn thừa biết tôi làm quái gì biết cái khoản văn hóa cao cấp này.
- Chả nói ông cũng biết, nhảy đầm nó là văn hóa của phương tây, nó như cái bắt chân, bắt tay ở xứ ta vậy. Cho nên đầu tiên ông cũng nên biết nhảy đầm, chẳng ai bắt ông cả, nhưng nếu biết thì cũng vẫn tốt, nó là văn hóa, là phương tiện, là cửa ngõ để mình dễ tiếp cận, giao lưu học hỏi người ta.Tiện đây có tôi, tôi sẽ dạy ông, chẳng mất tiền bạc, hơn nữa là chỗ anh em, tôi tận tình chỉ bảo. Tôi đảm bảo ông sẽ thành thạo những điệu nhảy cơ bản trước lúc ông lên đường.
Tôi ngẫm nghĩ, Hắn nói cũng phải.
Nói thì nói thế thôi chứ hắn đi suốt, có hôm Hắn đi đến đêm khuya mới về. Một lần tôi tò mò mở cái Samsonite không khóa của hắn vứt dưới gầm giường. Trời! tiền, cả một Samsonite tiền, tiền mặt hẳn hoi. Phía bên trên tôi thấy cả những tờ màu xanh xanh trông lạ lắm, không giống tiền ta. Một hôm tôi mới hỏi nhỏ Hắn, sao tiền nhiều thế để như vậy Ông không sợ à? Hắn tỉnh bơ trả lời tôi bâng quơ bằng một câu hát “Nơi hầm tối là nơi sáng nhất ..”
Tôi nói thế chắc ông hiểu chứ - Hắn nhún vai rất tây đá con mắt về phía tôi.
Tiền bạc của tôi nó luân chuyển hàng ngày, hàng giờ, nên như thế nó tiện cho tôi.
Chẳng biết hắn làm cáiquái gì thêm ngoài chức GĐ mà tiền lắm thế, có trời mới biết. Về khoản này tôi ít khi thóc mách vào chuyện riêng tư của người khác, ngay cả đối với bạn bè thân và cho tới tận mãi sau này, khi đã có vợ con, tôi vẫn giữ “Nguyên tắc”ấy.
Một buổi chiều hắn về sớm, đi cùng với một ông bạn.Vừa vào đến cửa hắn đã oang oang “Ông khẩn trương tắm giặt, tối nay chúng ta đi nhảy đầm”. Tôi có ba cái vé mời ở câu lạc bộ Dancing Giảng Võ đây.
Chẳng ra đồng tình ,chẳng ra phản đối, sau một phút lưỡng lự, tôi nói:
- Tôi ngại chỗ đông người lắm, nhất là chỗ có nhiều chị em phụ nữ, với lại ông đã dạy tôi được buổi nào đâu mà nhảy với chả nhót - Hắn sững người.
- Ừ nhỉ ! Chết thật tôi tưởng cũng dạy ông được một vài buổi rồi chứ. Nhưng thôi! Không sao, bây giờ vẫn kịp, ông khẩn trương lên, tôi bổ túc cho ông 15 phút, chỉ cần 15 phút là Ông sẽ có đủ kiến thức để cọ xát với thiên hạ.
Thế rồi tôi đi tắm.Tắm xong lên phòng đã nghe thấy tiếng nhạc xập xình từ chiếc máy Catsec phát ra.
Lại đây! Ông lại đây!
Chẳng để tôi kịp mặc quần áo, người trần trùng trục và vẫn còn ướt nhẹp, thế là hắn ôm thốc lấy tôi, dìu tôi đi theo điệu nhạc. Hắn nắn chân nắn tay tôi như thầy lang nắn chân tay bệnh nhân bị trật khớp. Chẳng phải một mình, hắn còn lôi cả ông bạn của hắn vào chỉ bảo, uốn tôi như uốn lưỡi câu. Nào là thân phía trên phải thẳng chỉ được chuyển động phần cơ thể phía dưới, nào là đánh mặt phải dứt khoát, Nào là mặt phải tươi, đừng quá căng thẳng. Hắn nói nhiều lắm, cứ như giáo viên dạy ngoại ngữ. Đây là điệu Val, đây là Bebop, đây là Tango, đây là Chachacha, rồi Rumba, Pasodop tôi cứ rối hết cả lên mỗi khi có một điệu nhạc mới.
Thế rồi đúng bảy giờ chúng tôi cũng kịp xuất phát. Cả ba thằng “Lèn” trên chiếc xe cánh én, hồi đó ở HN xe này là oách lắm. Tới sàn nhảy, tôi cũng thấy đông đông, chỉ rặt là những người lớn tuổi và cỡ tuổi tôi. Nhạc bắt đầu nổi lên, mọi người lao ra sàn. Hai ông bạn có lẽ có bạn nhảy từ trước nên đã mất hút vào đám đông.
Trong ánh đèn xanh đỏ chập chờn, trong mớ âm thanh rộn rã Tôi vẫn nhận ra tiếng the thé của kèn Trumpet, tiếng lả lơi của Sacxo, tiếng phừng phừng của Congtobat, tiếng thình thịch như giã gạo của Trống, tôi ngồi ngây ngô, mặt cứ dại ra, đờ đẫn. Bỗng có một bà sồn sồn chắc lớn hơn tôi dễ đến chục tuổi, người đẫy đà, mặc chiếc váy liền áo dài sát đất
Tôi có thể mời anh điệu Rumba này được không?
Lạ thế ngày xưa đọc truyện nước ngoài tôi nhớ hình như chỉ có đám đàn ông chủ động mời lũ đàn bà nhảy còn trong trường hợp này, ở ta có “ Nhẽ ” khác chăng, hay là tôi nhớ lộn?
Chẳng đợi tôi có chính kiến, người đàn bà phốp pháp ấy đã cầm tay tôi lôi thốc vào sàn. Thật may Rumba là điệu nhảy dễ, nét nhạc lại “Dịu dàng” nên tôi qua được. Nhưng đến Val thì tôi chết. Tôi bị xoay như chong chóng, giống như hồi bé đi bắt chuồn chuồn, bằng phương pháp thủ công, dùng tay quay, cứ đứng một chỗ quay, cho tới khi chuồn chuồn ta chóng mặt rơi phịch xuống đất mới thôi. Tôi chóng mặt thật sự, vì tiền đình của tôi vốn đã yếu từ bé, tôi có cảm giác đây đúng là một cuộc hành xác. Người đàn bà nhảy lôi tôi đi xềnh xệch trên sàn, lúc này tôi chẳng còn hiểu và phân biệt nổi thế nào là giới hạn về văn hóa, thế nào là ranh giới giữa nghệ thuật và sự phàm tục.
- Ôí giời ôi! Suýt nữa thì tôi hét toáng lên. Tôi như khuỵu xuống, không phải là do tôi chóng mặt nữa, mà là vì mu bàn chân tôi bị gót giày của “Người bạn nhảy” đè lên, mà khổ, lỗi kỹ thuật này tác giả lại là chính tôi. Cũng may vừa vặn lúc ấy điệu nhạc kết thúc. Tôi vội vàng chia tay người phụ nữ phốp pháp, mặt đỏ phừng phừng như đĩa xôi gấc thắp hương đêm hôm rằm, mà không quên cảm ơn, kèm theo nụ cười nịnh đầm méo mó, trong bụng thì mừng thầm, thế là thoát nạn.
Vào khu ghế ngồi tôi mới có cơ hội kiểm tra lại “Thương tích” của mình. Nhìn xuống chân, đôi dép nhựa Tiền Phong trắng mà thằng em tặng tôi trước lúc đi Tây, Tôi thấy chiếc dép chân phải, đầu một quai bị bung ra, còn chân thì khỏi nói, tê buốt tới tận óc.
Tôi bỗng chột dạ, và liếc mắt ra xung quanh, tôi để ý chỉ thấy thấp thoáng dưới gấu những ống quần tây, những cổ chân trắng, to phô ra dưới gấu váy . Những đôi giày bóng lộn, đen có, nâu có, cả trắng nữa, thấp gót có, cao gót có, đàn ông, đàn bà, ai ai cũng đi giày chỉ có mình tôi là ... Đơn giản đến lạc lõng, cả bộ quân phục sỹ quan nữa hình như nó cũng không hợp ở chốn này. Tôi cứ ân hận vì đã trót


Chuyện thứ hai - Kết hợp làm kinh tế

Chỉ còn một vài ngày nữa thì tôi lên đường, quân trang đã nhận xong. Bao gồm một va ly, một bộ vét sẫm màu, lạc mốt và đã qua sử dụng ( Bộ vét này phải trả lại cho nhà nước khi kết thúc khóa học ) vì tôi thấy có mùi ẩm mốc của thứ mồ hôi dầu, chắc của tay nào đi Tây khóa trước mới trả khi về nước, một đôi gày da đen, hai bộ đại cán dạ, một cái áo len, rồi Cavat và quân hàm quân hiệu, mũ mão mới tinh. Tôi nhớ hình như chỉ có vậy.
Tôi dự định sẽ làm một cái tiệc chia tay nho nhỏ với một vài người bạn thân. Một thằng bạn có bà chị làm cấp dưỡng ở cục đối ngoại Bộ Quốc Phòng hứa sẽ thu xếp cho tôi một bộ lòng lợn đầy đủ từ A đến Z, bia hơi thì một đứa khác lo. Tôi chỉ còn ấn định thời gian nữa là xong .
Sắp đến này chia tay rồi mà ông bạn GĐ của tôi lại đi công tác chưa thấy về. Tôi đang lo hắn không về kịp trước lúc tôi lên đường. Thiêng thế vừa nói ban sáng thì buổi chiều hắn lò mò, vác mặt về, thấy va li, quần áo của tôi vứt bừa bộn hắn hỏi:
Bao giờ ông xuất phát?
Tôi nói:
Còn mấy ngày nữa.
Thế ông đã chuẩn bị đầy đủ chưa?
Xong hết rồi - Tôi tự tin trả lời hắn.
Ông mở va li ra cho tôi xem nào?
- Trời ơi! Thế này mà gọi là đầy đủ à! - Hắn la toáng lên.
- Thế ông có biết tiêu chuẩn của ông được kết hợp đem theo là bao nhiêu không? người ta không phổ biến cho ông à?
Tôi cứ ớ người ra chẳng hiểu gì cả.
Hắn nói tiếp :
- Ông được phép đem theo hàng hoá mà hải quan nó không thèm đếm xỉa tới gồm : Hai quần Bò, Một áo Nato, Bảy áo phông, một đồng hồ, hai đôi adidat, Hai kính dâm Giọt Lệ, Hai tá khăn mùi xoa dùng để chùi mũi, hiệu Cô Tiên ( Khăn mù xoa có in hình cô Tiên ) ... Nhiều thứ lắm, nhưng tuyệt nhiên tôi không thấy hắn đả động gì tới vụ Silip hiệu Bông Hồng? Hay hắn quên không mua? Hay năm tôi đi loại Silip hiệu Bông Hồng này chưa có trên thị trường? Hay là vì mặt hàng này nó quá nhạy cảm mà người ta không đưa vào trong danh sách. Nhưng dù sao, tôi nghĩ, nếu không có Bông Hồng thì cũng phải có Bông Lan, Bông Hụê gì đó chứ. Chết thật! Nếu không đọc bài của Bác Quốc hôm nay, mà bài này của tôi đã gửi đi rồi thì làm sao tôi biết được thằng bạn GĐ - nhà kinh tế, của tôi lại có sơ suất “Ngờ ngệch” đến thế. Tiếc rằng thời gian đã quá vãng, chứ không tôi thề, tôi sẽ chửi cho thằng bạn tôi một trận, cho hắn chừa cái thói “Cái gì cũng biết” ấy đi.
Hắn liệt kê vanh vách cứ như giám đốc Hải quan cửa khẩu.
- Thế tiền bạc ông còn đồng nào không? Thiếu bao nhiêu tôi đưa cho.
Tôi nghĩ bụng, thằng bạn nó đã nuôi ăn, ở, văn hoá, văn nghệ cả tháng trời, không lẽ bây giờ lại nhờ vả tiền bạc thì còn ra cái giống gì nữa, nên tôi ngại. Tôi hỏi ngược lại Hắn:
Thế từng ấy thứ hết bao nhiêu?
Tiền ông còn bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, thiếu tôi phụ cho.
Thế là tối hôm ấy tôi phóng tới bà Cô làm ở bộ ngoại thương trình bày hoàn cảnh. Bà cô mở tủ dúi cho tôi một miếng kim loại màu vàng vàng và nói “ Ba chỉ rưỡi vàng mười đấy cầm tạm lấy, cô chỉ có thế thôi”.
Lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy vàng, thì ra cũng chẳng có gì đặc biệt, nó cũng giống như đồng xèng nắp bia thuở bé mà bọn tôi chơi, chỉ có điều nó mềm và có màu vàng và nặng hơn một chút mà thôi. Thế là tôi lẳng hết cho thằng bạn, mặc hắn lo liệu.
Chiều hôm sau thấy hắn lễ mễ đem về đủ cả, chẳng thiếu thứ gì lại còn thêm cả một chồng Mũ Nan và một đống Bị Cói nữa chứ. Hắn nói:
- Đầy đủ rồi đấy, Mũ Nan và Bị Cói tôi tặng Ông. Số hàng này nếu biết tính toán, ông sẽ có một khoản kha khá đấy, ăn tiêu dè sẻn còn để dành mà cưới vợ.
Nói đoạn hắn tiếp:
- Ông đưa tay đây!
- Làm gì? Tôi cảnh giác hỏi.
Thì ông cứ đưa tay ra đây - Hắn thúc.
Tôi ngập ngừng chìa tay ra. Tôi thấy hắn rút từ túi quần một cái nhẫn màu vàng và đeo thốc vào ngón tay tôi, như trong hôn lễ cô dâu trao nhẫn cưới cho chú rể.
Tôi cảm động quá, lại còn màn tặng nhẫn vàng để kỷ niệm trước lúc chia tay, đúng thật! thằng bạn Tây Tàu nhiều có khác - tôi nghĩ trong bụng.
- Không phải của tôi tặng ông mà là của ông - Hắn giải thích.
Tôi đang ngỡ ngàng thì hắn tiếp.
- Số hàng tôi mua chỉ hết có hai chỉ rưỡi còn lại một chỉ tôi làm cái nhẫn này ông đeo vào tay cho tiện mà không lo bị mất, qua đó khi nào túng quá thì bán quách nó đi mà chi tiêu.

Buổi tiệc chia tay tiễn tôi đi ngày ấy gồm bảy người, chủ yếu là bạn hồi đại học có một hai đứa em học khoá dưới. Hơn hai mươi năm sau, những người bạn có mặt trong bữa tiệc chia tay “Lòng lợn tiết canh” với tôi hôm ấy, giờ đều thành đạt cả, và có cuộc sống ổn định. Mỗi người một vị trí, chúng tôi đều có đóng góp được chút ít cho xã hội. Có người là đại biểu quốc hội, có người là GĐ doanh nghiệp, có người mà tài sản từ chục năm về trước, theo giới doanh nghiệp thủ đô đánh giá là nhân vật VIP trong câu lạc bộ triệu Đô của HN. Có người định cư ở nước ngoài tài sản cũng khá. Có anh vẫn theo đuổi binh nghiệp, quân hàm Đại tá, lên lương cũng vài bận, không leo lên được Tướng do cơ chế.
Hình ảnh cuối cùng Tôi còn nhớ, khi tiễn tôi ở sân bay Nội Bài. Sau khi dúi cho Tôi cái gói Nilon đựng mấy con Cá sấu, Logo của những chiếc áo phông “Đểu” bị bong ra khi tôi mặc thử ở nhà, lúc đi vội quá tôi quên mất. Thằng bạn GĐ của tôi nó cứ dặn đi dặn lại, sang bên ấy nhớ lấy keo dán lại vào áo, mỗi con “Cá Sấu” này có giá trị bằng nửa chiếc áo của ông đấy. Còn mấy cặp kính dâm Gịot Lệ “HàngTầu” khi trao đổi với “Bạn” ông nên tặng kèm, mỗi cái kính khuyến mãi một cặp khăn Mùi xoa hiệu Cô Tiên, để họ lau mũi kết hợp dùng lau mắt luôn, vì là kính “ Đểu” nên khi đeo vào, nước mắt sẽ chảy lênh láng nên khăn Cô Tiên rất cần thiết, và nhớ khi bán xong phải “Phắn” thật nhanh. Những lời tôi dặn Ông cấm được quên đấy.
Tôi vẫn còn kịp nghĩ, thằng bạn GĐ của mình đúng là con người chu đáo và là con người của kinh tế, chẳng trách chiếc Samsonite hôm nào của Hắn dưới gậm giường lúc nào cũng đầy tiền cũng phải.
Trong cái nóng hầm hập của buổi chiều tháng Bảy, mấy chiếc quạt cỡ lớn, dạng quạt dùng trong công xưởng, chạy hết công suất thổi như điên vào đám hành khách cả Ta, Tây chen chúc trong phòng cách ly của sân bay Nội Bài. Tụi bạn tôi, họ vẫn kiên nhẫn đứng phía sau những tấm kính, mồ hôi mồ kê nhễ nhại nhìn về phía tôi. Bên cạnh họ lớp lớp người thân đưa tiễn nhau : Bố Mẹ tiễn con, Anh tiễn Em,vợ tiễn chồng, nhân viên tiễn “Xếp”, người yêu tiễn người yêu ... Họ vẫy tay, họ cười, họ nói, có người miệng méo xệch đi, nước mắt nước mũi dàn dụa xen trong những giọt mồ hôi rơi lã chã. Thôi thì đủ mọi cung bậc của tình cảm, nhưng tựu chung lại trong ánh mắt của tất cả những người đưa tiễn đều chứa chan, hy vọng về một ngày mai đối với người thân của mình.
Lướt qua đám người đông đúc, quay nhìn về đám bạn mình, Tôi thấy một thằng bạn, chắc không kìm hãm được cảm xúc, đưa vội cánh tay áo lên chấm chấm nơi khoé mắt. Những đôi môi mấp máy, nhưng tôi chẳng nghe được gì. Nhưng tôi biết họ chúc tôi lên đường “Thượng lộ bình an” và gặt hái nhiều thành công.
Họ cứ đứng và nhìn theo cái dáng liêu xiêu vẫn còn hơi tập tễnh của tôi. Chẳng biết có phải bởi chiếc đồng hồ SK trên tay đeo không quen vì nó quá nặng, hay vì vết “Đau” ở chân đêm hôm nào chưa khỏi hẳn. hay là vì chiếc quần Bò vẫn còn nguyên hồ tôi mặc bên trong chiếc quần dạ sỹ quan nó chật quá và nóng quá làm tôi đi đứng khó khăn chăng. Các bạn tôi cứ nhìn theo cái dáng tập tễnh, xiêu xiêu của tôi, xa dần, nhỏ dần, nhỏ dần ... và mất hút sau cánh cửa của chiếc máy bay IL – 86 to tướng, bốn động cơ của hãng hàng không Aerophlot. Bất giác, tôi giơ tay nhìn lên mặt chiếc đồng hồ SK màu Hồng Ngọc còn mới tinh, chính xác lúc đó là 2 giờ 30 phút, chiều ngày 27 tháng 7 năm 1985.

Xem thêm:
1. MỘT THỜI ĐỂ NHỚ - THƯ BỐ GỬI CON - thơ sưu tầm của Trần Kiến Quốc
2. THƯ BỐ GỬI CON (TIẾP VÀ HẾT) Nhớ lại chuyện của một thời!  - thơ sưu tầm của Trần Kiến Quốc 

1 comments:

Hãy viết bằng tiếng Việt có dấu trực tuyến:
Easy VN - Chương trình tự động thêm dấu tiếng Việt
VIETUNI - Tại Viet1Net (Nên chọn Kiểu Loạn)

- Chèn link bằng thẻ: <a href="URL liên kết" rel="nofollow">Tên link</a>
- Tạo chữ <b>đậm</b> và <i>Ngiêng</i>